Nhân viên hỗ trợ hơi mập mỉm cười, nói với nhân viên gầy: "Tôi đưa cô bé này về nhà, ông giúp tôi trông chừng một chốc."

Nhiệm vụ của bọn họ chính là đề phòng người bình thường ở xung quanh đây bị thương, vì thế đưa Bạch Tiểu Mật về nhà cũng không tính là tự ý rời khỏi vị trí.

Nói xong, hắn ôm Bạch Tiểu Mật, đi về phía căn nhà Bạch Tiểu Mật chỉ.

Bạch Tiểu Mật được ôm đôi mắt trở nên đỏ thẫm như thấm máu, hai chiếc răng cửa cũng dần mọc dài ra.

Bị nhốt lâu như vậy, rốt cuộc cô cũng nếm được máu thịt rồi!

Chỉ cần qua cua quẹo kia cô sẽ ra tay, chỉ ăn một người, có lẽ Ôn Văn sẽ không biết.

...

Ở bên trong trạm thu nhận, Ôn Văn vẫn luôn thông qua xiềng xích chú ý hành động của Bạch Tiểu Mật hừ lạnh một tiếng.

Anh có thể thông qua xiềng xích nhìn thấy tất cả hành vi của Bạch Tiểu Mật, một khi Bạch Tiểu Mật vi phạm quy tắc mà Ôn Văn đã nói trước đó, xiềng xích sẽ tự động nhắc nhở Ôn Văn, thậm chí còn có thể tự mình làm ra trừng phạt.

"Mặc dù bị nhốt lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn muốn tìm đường chết, xem ra muốn làm đám quái vật này nghe lời, chỉ dựa vào dạy dỗ là không đủ, còn phải phối hợp với bạo lực mới được."

Tay phải Ôn Văn nhẹ nhàng nắm lại rồi kéo một cái, âm thanh xiềng xích va chạm vang vọng, mơ hồ có thể nhìn thấy vài sợi xích mơ hồ xuất hiện trong lòng bàn tay Ôn Văn.

Lần này Ôn Văn muốn cho Bạch Tiểu Mật một bài học khắc sâu, để cô ta không dám làm trái mệnh lệnh của mình nữa.

Cùng lúc khi Ôn Văn kéo sợi xích, trên cổ và tay chân Bạch Tiểu Mật đang định cắn xé một phen đột nhiên xuất hiện xiềng xích màu đen mờ nhạt.

Những sợi xích kia ghìm chặt cơ thể Bạch Tiểu Mật, thậm chí ghìm sâu tới gần hai li!

Bạch Tiểu Mật hét thảm một tiếng, tiếng kêu thảm thiết hệt như heo bị làm thịt, cô giãy giụa kịch liệt ở trong lòng người nhân viên hơi mập kia, sức lực lớn tới mức làm đối phương không thể ôm được cô.

Sau khi ngã xuống đất, tay chân nàng vặn vẹo theo một phương thức quỷ dị, hiển nhiên đang phải chịu đựng nỗi đau mà người bình thường không thể nào chịu nổi.

"Tôi không dám nữa đâu, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà, tôi không dám nữa đâu!"

Bạch Tiểu Mật vừa gào la thảm thiết vừa cầu xin tha thứ, đau đớn tới tận linh hồn khủng khiếp gấp trăm lần khi Ôn Văn trồng xiềng xích vào trong cơ thể cô, phần chân lông trên da thậm chí còn rịn ra mồ hôi và máu.

Nghe thấy tiếng kêu khóc nát lòng người của Bạch Tiểu Mật, nhân viên hỗ trợ mập luống cuống tay chân, mà nhân viên hỗ trợ gầy kia cũng ném ánh mắt không tốt sang.

"Tôi để ông làm chuyện tốt là đưa cô bé về nhà, ông thế mà lại khi dễ cô bé à?"

Tình cảnh khá là khó xử, nhưng chỉ tầm mười giây thôi thì Bạch Tiểu Mật đã an tĩnh trở lại.

Đau đớn của cô chỉ kéo dài trong mười giây, nhưng cảm giác thì lại rất dài rất dài, đồng thời bên tai còn truyền tới âm thanh lạnh lùng của Ôn Văn.

"Chấp hành nhiệm vụ mà tôi giao cho cô, lần sau còn dám không nghe lời, thời gian gấp bội."

Bạch Tiểu Mật run run, không dám thèm muốn máu thịt của nhân viên hỗ trợ nữa, rốt cuộc từ dưới đất bò dậy.

Thấy Bạch Tiểu Mật bò dậy, nhân viên hỗ trợ mập thở dài một hơi, nếu lỡ như cô bé xảy ra chuyện thì hắn sẽ rất áy náy.

"Chú, xin lỗi nha, con phải đánh chú rồi."

Nhân viên hỗ trợ mập nghi hoặc nhìn cô bé mới vừa nãy vẫn còn đang gào thảm, khó hiểu hỏi: "Sao lại..."

Hắn còn chưa nói xong, Bạch Tiểu Mật đã đá một cú vào bụng hắn, đau đớn kịch liệt làm hắn quỳ rạp xuống đất không thể động đậy.

Nhân viên hỗ trợ gầy muốn chạy tới giúp nhưng chân của Bạch Tiểu Mật đã đạp mạnh xuống đất, cả người giống như cá phóng lên khỏi mặt nước, đạp vào mặt nhân viên hỗ trợ gầy, đánh hắn ngất xỉu.

Hai nhân viên hỗ trợ không kịp đề phòng nhanh chóng mất đi sức chiến đấu, tiếp đó Bạch Tiểu Mật không chút do dự nhảy vào trong thị trấn Cổ Tích.

...

Tiêu Tân Lôi ngồi trên ghế, trên người là xiềng xích nặng nề được đúc bằng sắt, ngồi trước bàn ăn, một người giúp việc không có mặt đang đút từng miếng thức ăn vào miệng cô.

"Đã là ngày thứ năm rồi, ông còn muốn nhốt tôi bao lâu nữa đây?"

"Sắp, sắp rồi, hai ngày nữa thì thị trấn này sẽ biến thành dáng vẻ mà tôi muốn." Một người đàn ông toàn thân mặc áo khoác nón trùm che kín mặt ngồi ở một vị trí khác của chiếc bàn dài, dùng hai tay chống cằm nói.

"Ông vẫn luôn nói về dáng vẻ mà ông muốn, nó rốt cuộc là gì?" Tiêu Tân Lôi nhíu mày hỏi.

Trải qua vài ngày quan sát, cô phát hiện người đàn ông này không hề điên cuồng, đám quái vật trong thị trấn cũng dịu ngoan khủng khiếp, hoàn toàn khác biệt với đám quái vật mà cô từng thấy qua.

Nơi quái dị này tựa hồ đang thử tạo ra một loại trật tự, mà không phải đơn thuần là giết chóc nhân loại.

Quái vật quy mô lớn như vậy và nhân loại cùng ở chung với nhau thế mà lại không hề nhìn thấy sự kiện bạo lực, ở trong ấn tượng của Tiêu Tân Lôi thì đây gần như là chuyện không có khả năng xảy ra.

"Hiện giờ thử nghiệm đã hoàn thành phân nửa, tôi cũng không ngại nói với cô..."

Ánh mắt người đàn ông sáng lên, tỏa sáng giống như Hoành Ảm vậy, hắn dùng giọng điệu thoải mái nói: "Tôi muốn sáng tạo ra một thế giới mà con người và quái vật có thể cùng sinh sống hài hòa với nhau!"

"Điều đó là không có khả năng!" Tiêu Tân Lôi lập tức gạt bỏ.

"Cho hỏi ông là con nít vài tuổi à... không, ông còn ấu trĩ hơn cả chúng." Tiêu Tân Lôi quay mặt đi, ý bảo mình đã ăn no rồi.

Suy nghĩ này của người đàn ông căn bản chính là một suy nghĩ kỳ lạ, con người và quái vật hoàn toàn chính là nước và lửa không thể nào dung hòa.

Hài hòa ở chung?

Đây là lời nói ngây thơ mà ngay cả học sinh tiểu học cũng không thể nói ra, nó giống như một điều cực kỳ viễn vông vậy.

Nhưng Tiêu Tân Lôi nhìn vào ánh mắt của người đàn ông này, biết được hắn nói rất chân thành, cũng nghiêm túc xem nó là lý tưởng.

Mà ánh mắt của hắn chính là ánh mắt của người có lý tưởng cao thượng chân chính, đồng thời cũng sẵn sàng hành động!

Người đàn ông này cũng không bất ngờ với phản ứng của Tiêu Tân Lôi, bởi vì hắn biết không quản là ai khi nghe thấy suy nghĩ của hắn cũng sẽ có phản ứng như vậy, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc giải thích: "Con người và quái vật tranh đấu với nhau, trong tình huống người bình thường không hay biết đã giằng co mấy nghìn năm rồi, hơn nữa cũng không có dấu hiệu ngừng lại."

"Cô không dám thấy hành vi chém giết vĩnh viễn không ngừng lại này là một hành động rất ngu xuẩn à?"

"Quái vật cũng thế, con người cũng thế, tất cả đều là sinh vật có trí khôn, nếu có trí khôn thì có thể tiến hành giao lưu!"

Tiêu Tân Lôi cười nhạo: "Giết chóc là bản năng của quái vật, cho dù có thể giao lưu thì mục đích cuối cùng của quái vật cũng vẫn là giết chóc và bắt nhân loại làm nô dịch."

Người đàn ông phản đối: "Ở trong thị trấn này, cô có nhìn thấy quái vật tổn thương người khác không?"

"Chỉ là không thấy mà thôi, ở những xó xỉnh âm u mà tôi không nhìn thấy, giết chóc khẳng định đang xảy ra."

Tiêu Tân Lôi rất khẳng định, trước khi bị người đàn ông này bắt, cô đã nhìn thấy tương lai của thị trấn này, nếu không có ngoại lực can thiệp thì tử vong chính là kết cục của tất cả sinh vật trong thị trấn.

Người đàn ông trầm mặc, sau khi nhìn thấy 'công chúa' dễ dàng giết chết một nhóm người, hắn cũng không còn sức để phản bác lời Tiêu Tân Lôi.

Vì thế hắn chỉ có thể cười khổ hai tiếng, người từng nghe 'lý tưởng' của hắn, không quản là người hay quái vật thì đểu khịt mũi coi thường.

Nhưng hắn nhất định phải xúc tiến chuyện này, nếu như không làm được thì thẳng đến khi tử vong, hắn cũng sẽ không có chỗ dung thân trong thế giới này!

0.11304 sec| 2412.039 kb